-
- Nhà xuất bảnNhà xuất bản Khoa Học Xã Hội
- Năm2019
Theodore Roosevelt trong bài diễn thuyết “Công dân trong nền Cộng hoà” tại Đại học Sorbonne, Paris, Pháp, vào ngày 23 tháng 4 năm 1910, đã đưa ra một phát ngôn nổi tiếng:
“Chẳng ai thèm đếm xỉa đến những kẻ chỉ trích; cũng như những kẻ chực chờ chứng minh kẻ mạnh cũng có lúc vấp ngã hoặc có những chiến công có thể lừng lẫy hơn. Sự ghi công thuộc về người thực sự đứng trên trận địa, với bộ mặt trầy xước vì khói bụi, mồ hôi và máu; người gắng gỏi gồng mình, người mắc sai lầm, người mà hết lần này đến lần khác suýt chạm tay vào chiến thắng. Bởi không có ai nỗ lực mà không mắc sai lầm hay vấp váp; nhưng đó mới là người thực sự gắng sức làm điều gì đó; người biết thế nào là nhiệt huyết cháy bỏng, hy sinh một cách vĩ đại, không từ nan vì một lý do xứng đáng; người mà trong trường hợp tốt nhất, cuối cùng cũng sẽ chạm tay được vào ánh hào quang của chiến công hiển hách; và trong trường hợp tồi tệ nhất, nếu thất bại, thì chí ít họ cũng thất bại khi đang dấn thân một cách vĩ đại…”
Có thể thấy rằng, Theodore Roosevelt đã khuyến khích mọi người dấn thân dù phải đối mặt với thất bại và tổn thương. Ông cũng không quên gọi đó là sự dấn thân vĩ đại để cổ vũ mọi người.Trong cuốn sách Sự liều lĩnh vĩ đại này, Brene Brow sẽ giúp độc giả sẽ được biết đến một quan niệm mới: Tổn thương không phải là điểm yếu và chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đối mặt với nó. Mức độ làm chủ và gắn kết với sự tổn thương của bản thân sẽ quyết định độ sâu của lòng dũng cảm và sự rõ ràng trong mục tiêu của chúng ta.
0 đánh giá